Bạn đang xem: Duy nhất là em

Editor: Nguyetmai
Cô ta tính sai rồi, người bầy ông thương hiệu Thời Cẩn này cực kỳ nguy hiểm."Anh, anh..."Lời kinh hoàng sốt ruột còn không nói xong, năng lượng điện thoại đã bị ngắt: "Tút… tút…tút…tút..."Từ Trăn Trăn trù trừ phải làm sao, sững sờ rất mất thời gian mới đùng một cái hoàn hồn, vội vàng chạy thoát ra khỏi nhà chúng ta Vũ Văn, tùy tiện thể vẫy một chiếc xe taxi, thúc giục: "Đến biệt thự nghỉ dưỡng hạng sang Hồng Môn, nhanh lên!"Xe chạy chừng nhị mươi phút, chẳng biết tại sao, mí đôi mắt cô ta dancing liên tục."Két!"Một loại xe bất chợt chạy tạt đầu mẫu taxi, túi khí bình yên bật ra, bác tài đầu hoa mắt choáng trong phút chốc rồi bừng bừng nổi giận, hoành tráng xuống xe."Ai vậy!"Chiếc xe cộ đâm vào là 1 trong chiếc xe pháo Sedan màu sắc đen, bên trên xe tất cả hai gã đàn ông đi xuống. Trời mon mười đã chuyển lạnh nhưng bầy họ vẫn mặc áo ngắn tay, để lòi ra cánh tay cường tráng, xăm trổ đầy hình.Giống mấy tên du côn giữ manh làng mạc hội đen.Tài xế xe cộ taxi tương đối sợ: "Các, những anh là ai? Sao lại va xe của tôi.""Tên du côn" tiên phong ngẩng đầu sải bước, cỗ dạng mất hết tính người, đẩy bác tài xe taxi ra, đặt chân đến gõ lên nai lưng xe: "Cô là tự Trăn Trăn?"Từ Trăn Trăn thót tim, nôn nóng dời mắt: "Tôi, tôi không phải."Sợ hãi rụt rè, lắp cha lắp bắp.Chột dạ à.Gã bọn ông xoa cằm: "Chính là cô rồi."Đây là con đường về nhà mà lại cô ta cần phải đi qua, những người này cố ý đến để chặn cô ta... Từ bỏ Trăn Trăn càng suy nghĩ càng thấy khiếp hồn bạt vía, sẽ định đóng cửa sổ xe cộ lại thì gã đàn ông kia sẽ luồn 1 bàn tay vào, mở chốt cửa, lôi trường đoản cú Trăn Trăn ra ngoài..Cô ta quát lớn một tiếng: "Các anh ước ao làm gì?" Tay cô ta sờ đến di động trong túi, cuống quít mở khóa: "Các anh buông ra, bởi không tôi báo cảnh sát!"Gã bọn ông chẳng nói chẳng rằng, cướp điện thoại cảm ứng di động của cô ta đập trực tiếp xuống đất.Từ Trăn Trăn trợn mắt há hốc mồm: "Các anh," Cô ta vừa mong mỏi trốn về sau, lại bị gã bọn ông kia kéo cổ tay, sợ mang đến sắc phương diện trắng bệch: "Các, các anh ao ước làm gì?"Giờ này, trê tuyến phố đừng nói là tín đồ đi đường, tới cả xe trải qua đều không có lấy một chiếc. Cô ta kêu trời trời không thấu, hotline đất đất chẳng thưa, trố mắt đứng chú ý tên đàn ông không giống đi tới, mang từ vào túi quần ra một viên thuốc màu trắng. Cô ta gặm chặt răng theo phiên bản năng, lui về sau, gã bầy ông đó chuyển tay bóp chặt cằm cô ta, cần sử dụng sức rất to gan lớn mật ép cô ta há mồm, tiếp đến nhét viên dung dịch vào, rót nước, lại bịt mồm mũi cô ta lại, kế tiếp lấy tay đánh rất mạnh tay vào sau gáy.Động tác ngay tức thì mạch dứt khoát.Cổ họng từ bỏ Trăn Trăn co lại, nuốt viên thuốc xuống.Cô ta hoảng loạn trợn mắt: "Anh mang lại tôi uống trang bị gì?"Gã đàn ông xay cô ta uống thuốc hững hờ liếc một chiếc rồi quay về xe ngồi, người sót lại đang giữ lại tay cô ta thì cười cợt nham nhở, dáng vẻ lưu manh: "Thứ khiến cô tột đỉnh sung sướng." Nói xong, gã quay đầu lại tàn ác liếc lái xe: "Còn chưa chịu cút, mong mỏi ở lại phía trên chịu chết à!"Tài xế xe xe taxi lau những giọt mồ hôi trên đầu, sợ đái cả ra quần, chạy lẹ.Thứ lên đỉnh sung sướng...Cơ thể tự Trăn Trăn lảo đảo, cô ta ngồi trệt xuống mặt đất, run rẩy, cần sử dụng ngón tay móc họng, bao tử quặn lên nhưng lại lại ko nôn được ra dòng gì.Vết thương vày mảnh vỡ trên chai rượu đâm nên trên tay cô ta vỡ ra, huyết chảy vào khiến cho trong miệng đầy mùi huyết tanh, nhưng mà lại không nôn ra được, cô ta ngước đầu, trừng góc nhìn tên lưu giữ manh, hận quan yếu dùng góc nhìn giết chết gã.Gã bầy ông cần sử dụng tay gãi gãi hình xăm bên trên cánh tay, tầm vóc du côn mẫu mã "Cô rất có thể làm gì tôi": "Muốn thì báo công an đi, đi bệnh viện cũng được, để tất cả mọi bạn nhìn xem, thiên kim bên thị trưởng dâm đãng mang đến cỡ nào."Gã ta nói đúng.Cô ta không dám báo cảnh sát, cũng không đủ can đảm đến bệnh dịch viện, đấy là điểm mù của camera quan sát và theo dõi trên phần đường này, không kéo ra được chứng cớ, nếu lộ ra sẽ chỉ hủy diệt thanh danh của cô ấy ta, hủy hoại thanh danh công ty họ Từ. Cô ta ở nhà họ trường đoản cú vốn đã phải cảnh giác dè dặt lắm rồi, như thế nào dám khiến cho người ta ghét mình.Đây là ý muốn xử cô ta, dồn cô ta cho chỗ chết."Là Thời Cẩn gọi những người tới đúng không?" Trừ người lũ ông nguy hiểm đó, cô ta không thể nghĩ ra được người nào khác, thời hạn cũng vừa khớp, chặn trên đoạn đường cô ta phải trải qua để về nhà, chưa hẳn Thời Cẩn thì còn hoàn toàn có thể là ai.Gã bọn ông nhếch miệng cười: "Là ông trời phái tôi tới, siêng để mặt hàng yêu phục ma! Trừ gian diệt ác!"Từ Trăn Trăn tức giận mang lại độ nhăn nhúm cả phương diện mũi.Gã đàn ông huýt sáo, xoay đầu chui vào vào xe Sedan màu đen, ô tô chuyển bánh, gã điện thoại tư vấn một cuộc điện thoại: "Hê hê, anh Tần Trung, mọi việc đều giải pháp xử lý đẹp rồi, anh cho chút tiền tiêu đi."Xe đi mỗi lúc càng xa.Từ Trăn Trăn ngồi xổm trên mặt đất, ói khan rất lâu nhưng trừ nước chua thì không hề nôn ra được đồ vật gì, thân thể lại càng ngày càng nóng, y như có mặt hàng ngàn hàng chục ngàn con kiến đã gặm cắn, chần chờ đau nơi đâu cũng lần khần ngứa khu vực nào. Cả người đều vạc run lên, thời gian thì nóng dịp thì lại lạnh.Cô ta thất tha thất thểu đứng lên, đi đến trên đường cái, muốn vẫy một cái xe, nhưng lại đứng ko vững, xẻ ngồi xung quanh đất, khoảng nhìn càng lúc càng mơ hồ, khóe mắt càng lúc càng đỏ, thân thể mỗi lúc càng nóng, không biết từ lúc nào, tay đã không khống chế được đặt vào cổ áo, cuốn hút quần áo của mình vừa nóng vội lại vừa không có quy tắc gì."A... A..."Cô ta không nhịn được, khớp hàm buông lỏng, tiếng rên rỉ giống hệt như thoải mái cũng giống như khó chịu bật ra ngăn cách từ vào miệng.Một mẫu Bentley màu đen vào vạch sút tốc, càng lái càng chậm.Người đàn ông lái xe mặc phục trang đi giầy da, treo kính, góc nhìn phía trước một lúc: "Ông chủ, phía trước dường như có bạn đang nằm ở đường."Hình như là một trong người phụ nữ.Vũ Văn Đàm Sinh tháo nút cổ áo quân phục: "Cậu đi xuống xem thử xem.""Vâng."Thư ký kết đỗ xe gần cạnh lề mặt đường rồi mở cửa xe đi xuống, đi mang đến giữa đường, anh ta thử điện thoại tư vấn hai câu: "Cô ơi, cô gì ơi."Người đàn bà trên mặt khu đất tóc tai bù xù, đùng một cái ngẩng đầu lên, khó nhịn mà thở dốc một tiếng, vươn tay túm đem ống quần của thư ký: "Đưa tôi đi, gửi tôi đi..."Thư ký kết cứng người. Trường hợp gì đây?!"Là ai làm việc đó?" Vũ Văn Đàm Sinh xuống xe, đi tới.Từ Trăn Trăn ngửa đầu: "Ưm… "Một tiếng rên rỉ sexy nóng bỏng đến tận xương vang lên trong đêm, lay cồn theo gió.Mười tiếng tối, phòng cấp cho cứu bệnh viện Thiên Bắc tiếp nhận một ca bệnh yêu cầu điều trị gấp.Nửa giờ sau, bác sĩ trực ban ở trong nhà cấp cứu vớt tháo bít tất tay tay đi ra."Bác sĩ Thôi, các bạn tôi sao rồi?"Cho dù kẻ địch đeo khẩu trang, chưng sĩ Thôi cũng nhận thấy giọng nói rất dễ nhận ra này. Cô ấy là Khương Cửu Sênh, người nhà đất của bác sĩ Thời bên Khoa nước ngoài tim mạch. Báu vật trên đầu quả tim của bác sĩ chủ lực Khoa nước ngoài tim mạch, ở bệnh viện Thiên Bắc không một ai là ko biết.Bác sĩ Thôi ko nể khía cạnh tăng cũng yêu cầu nể phương diện phật, thái độ đương nhiên vừa thân mật vừa nhiệt độ tình: "Cô chớ lo, chỉ bị thương quanh đó da thôi, sẽ kích ưa thích gây nôn, cũng tiêm thuốc an thần rồi, chờ chức năng thuốc còn còn lại trong khung hình mất đi là chẳng sao nữa."Bác sĩ Thôi không nhịn được, tương đối liếc mắt nhìn người ở bên cạnh Khương Cửu Sênh. Cậu ta cũng treo khẩu trang, mớ tóc xoăn tít như lông cừu, vừa quan sát là biết không phải bác sĩ Thời.Giới vui chơi giải trí thật đúng là… bắt buộc hiểu được.Khương Cửu Sênh khách sáo nói cảm ơn: "Cảm ơn bác sĩ Thôi."Bác sĩ Thôi khoát tay: "Cô Khương khách hàng sáo quá." Gì thì gì rồi cũng phải nể mặt chưng sĩ Thời nữa chứ, ngày nào đám y tá cũng thì thầm bàn tán, chưng sĩ Thời thương nữ giới như mạng vậy.Bác sĩ Thôi còn nói mấy câu yên ủi rồi đi trước, còn dặn riêng những y tá trực tối chuyển fan bệnh qua phòng bệnh VIP.Tạ Đãng không vào phòng dịch mà quay đầu bước đi.Khương Cửu Sênh hỏi: "Cậu đi đâu đấy?"Cậu ta không nén được sự tức giận, mái đầu xoăn như lông cừu bị vò rối tung: "Tìm người trùm bao tải, đánh đến hai ả bọn bà đó một trận." Không tiến công người, cậu ta thấy cực nhọc chịu.Khương Cửu Sênh lo liệu một chút, bình tĩnh nói: "Đây là việc nhà, họ không luôn tiện nhúng tay quá nhiều, hóng Vũ Văn tỉnh giấc lại, nhằm anh ấy tự xử lý đi."Tạ Đãng nuốt ko trôi cơn tức này, tức bực vô cùng: "Hừ, tức bị tiêu diệt tôi rồi đây này." dẫu vậy mà vẫn nghe lời cô.Hai fan cùng tiếp cận phòng bệnh, mỗi người đeo một loại khẩu trang màu đen. Khương Cửu Sênh đi phía trước, Tạ Đãng theo sau, nhìn thấy vết máu dính lên áo hoodie màu trắng, cậu bèn kéo chiếc áo khóa ngoài của mình.Có đề xuất đưa áo mang lại cô ấy mang không? Tạ Đãng suy nghĩ.Khương Cửu Sênh đột nhiên quay đầu: "Tối nay cậu sinh hoạt lại bệnh viện trông anh ấy nhé, sau này tôi lại đến."Cậu ta hừ hừ một tiếng, xem như đồng ý: "Bà đừng sắp tới làm gì, một ngôi sao 5 cánh nữ bị chụp ảnh chạy đến bệnh viện thì phóng viên sẽ viết lung tung."Nào là mang thai, rồi sẩy thai gì đó, rối lung tung beng cả lên.Cô không hề bận tâm: "Không sao, tôi liên tiếp đến bệnh viện mà."Đang khoe giả mạo rằng bà và Thời Cẩn tình yêu lắm chứ gì?
Không! Cho! Bà! Mượn! Áo! Mặc! Nữa!!Tạ Đãng hất đầu: "Hừ!"Công chúa nhỏ lại cong cớn làm mình làm mẩy rồi…Khương Cửu Sênh thấy bi hùng cười: "Đãng Đãng."Không thèm suy xét bà nữa! Tạ Đãng tức giận: "Làm sao?""Cậu đi múc nước mang lại Vũ Văn vậy rửa đi." Nam con gái thụ thụ bất thân, cô không hỗ trợ được gì.Tạ Đãng phủ nhận thẳng thừng, tính cách đỏng đảnh lại nổi lên: "Tôi không đi." Cậu ta còn chưa từng hầu hạ bạn nào đâu.Khương Cửu Sênh hơi nghiêm phương diện lại: "Đừng dằn dỗi nữa."Ai dằn dỗi chứ!Tạ Đãng vò mớ tóc quăn, hất đầu, kéo dài âm cuối: "Hừ!"Lẩm bẩm xong, cậu ta đi múc nước.Từ phòng cung cấp cứu ra không đến mười phút Vũ Văn Xung Phong đã tỉnh dậy, góc nhìn còn khá mơ hồ. Anh chú ý quanh một vòng rồi dừng lại, nhìn vài giây xong lại nhắm mắt.Khương Cửu Sênh ngồi trên ghế cạnh đầu nệm anh: "Anh tỉnh giấc rồi à?"Là cô ấy.Trí nhớ quay về, vẫn y như trong mơ.Vũ Văn Xung Phong mở đôi mắt ra, định nâng tay xoa trán new phát hiện hai cánh tay phần đông quấn băng dày cộp, tất cả chút nhức đớn.Cô nói: "Anh đừng cử động, vết thương vừa new được băng bó xong."Anh không hễ nữa: "Nước." Vừa há miệng to liền thấy giọng nói khàn vô cùng, giống hệt như bị hun sương vậy, vừa khô vừa căng chặt.Khương Cửu Sênh nâng giường dịch lên trên một chút: "Anh new vừa làm cho kích ói xong, chưa uống nước được đâu." Cô lại hỏi: "Còn có chỗ nào không dễ chịu không?"Cô vẫn y như trước kia, tính biện pháp hơi thờ ơ nhưng lại sở hữu chút nóng áp.Vũ Văn Xung Phong nhấp lên xuống đầu, khép ngươi lại: "Lần này sẽ không biết che mặt vào đâu rồi, nhằm em chứng kiến bộ dáng ma quỷ đó của tôi."Anh vẫn như là với bình thường, nói khôn cùng nhẹ nhàng, như không để tâm, vẫn chính là chàng công tử bất đề xuất đời đó.Anh chỉ đang vờ vịt như không tồn tại chuyện gì xảy ra, anh đang dán kín đáo tầng hành lang cửa số giấy mỏng mảnh manh ấy, anh vẫn khóa đôi tay ôm cô và hai con mắt nhìn cô một giờ trước đó vào trong ký ức.Không giữ lại dấu vết gì, cất giấu tất cả tình cảm sâu nặng cùng sự phóng túng.Khương Cửu Sênh vô cùng thông minh, nhưng suôn sẻ là cô không thể hiểu đàn ông. Cô cho rằng dục vọng của anh ấy chỉ bởi vì thuốc kích dục gây ra.Thấy anh không thích nhiều lời, cũng ko muốn thì thầm nên cô chỉ nói: "Đến cái cỗ dạng say khướt ói đầy lên người tôi kia tôi còn thấy rồi mà. Thể diện của anh ý đã mất sạch từ khóa lâu rồi."Thật may, vẫn là phương thức giao tiếp trước kia.Giọng điệu của Vũ Văn Xung Phong dìu dịu hẳn: "Lần nào?"Khương Cửu Sênh nghĩ một chút: "Tiệc chúc mừng concert tháng ba năm ngoái."Không đúng! Anh hỏi lại: "Không đề nghị Tạ Đãng chuyển tôi về à?"Tiệc chúc mừng tháng ba năm ngoái, ba người bọn họ cùng mọi người trong nhà về sớm, dừng lại ở ven đường uống rượu ăn thịt xiên nướng. Tía người tổng số uống hết nhị chai rượu trắng, tửu lượng của Khương Cửu Sênh vô cùng tốt, Tạ Đãng thì giở trò, thay đổi rượu thành nước, chỉ có một mình anh say.Nhưng anh nhớ rất rõ ràng ràng, là Tạ Đãng đưa anh về.Nhắc lại chuyện xưa, Khương Cửu Sênh không ngoài mỉm cười: "Đi nửa con đường thì cậu ấy bị cửa ngõ xe rửa vào tay, yêu cầu đi cơ sở y tế khám, phải ném anh cho tôi. Thời điểm ở trên xe anh nôn hết vào bạn tôi."Vũ Văn Xung Phong yên ổn thin thít.Vẻ mặt nhỏ yếu của anh vốn đã trắng bệch, giờ lại xen thêm 1 vệt đỏ xấu hổ: "Sao em không nói gì.""Sợ anh mất mặt." Cũng sợ hãi Vũ Văn Xung Phong biết xong xuôi sẽ tiến công Tạ Đãng."M* nó, ông đây còn yếu cả tay cậu ta!" Vũ Văn Xung Phong tức quá mà bật cười. Trên người anh còn mặc cái áo sơ mày trắng nhuốm máu tê lại càng lộ rõ cái cổ trắng nõn, anh quay đầu đi, chỉ ném lại câu, "Cảm ơn."Anh cảm ơn chuyện về tối nay.Giọng Khương Cửu Sênh dường như tùy tiện, đáp lại một câu: "Không cần."

Xem thêm: Đánh Giá Chi Tiết Phần Mềm Smart Karaoke Player Tại Revo Shop


Số chương: 367+Có thiếu nữ nào mà không giao trái tim của mình cho anh khi ở anh tạo cho những người ta cảm xúc nhẹ nhàng bình yên.Sênh Sênh, Sênh Sênh...đó là tên thân thiết anh hay hotline cô bởi giọng cực kỳ đỗi êm ả mà triền miên.Trong mắt bạn khác, anh có vầng hào quang đãng rực sáng, con tín đồ anh hiền hòa nhã nhặn, kiểu cách anh cao cả lịch thiệp, khôn xiết xứng với cái thương hiệu Thời Cẩn đầy ý thơ.Nhưng họ chưa từng thấy anh cầm cố dao phanh thây với đôi mắt đỏ quạnh quẽ màu máu.Khương Cửu Sênh gặp Thời Cẩn lần thứ nhất ở thang máy thông thường cư."Tay anh đẹp quá". Cô sử dụng nhiều từ tận lòng lòng, đôi mắt không sao dứt được, "Tôi tất cả thể... Sờ demo không?".Anh gớm ngạc.Cô ngượng ngùng giải thích: "Xin lỗi, tôi bị cuồng tay cường độ nhẹ".
Chương 1: giới thiệu Chương 2: đấng mày râu trai êm ả hòa nhã Chương 3: khôn xiết sao nhạc rock Khương Cửu Sênh Chương 4: Tôi có thể sờ tay anh không? Chương 5: chị em cuồng tay gặp chàng cuồng không bẩn Chương 6: Tiệc mừng Chương 7: Quý tộc giàu sang Chương 8: bé người lịch sự và trang nhã ấy là Thời Cẩn Chương 9: ước ao tay không muốn người Chương 10: Sờ rồi còn ước ao sờ nữa Chương 11: con là Khương chưng Mỹ Chương 12: Chú chó ngoan Chương 13: nàng hoàng trang độc nhất Chương 14: không những thận tốt mà còn lắm chi phí Chương 15: Xóa tên Liễu Nhứ Chương 16: cuộc chiến giành “chồng” Chương 17: Anh là tín đồ não tàn của tôi sao? Chương 18: Thời Cẩn - Gã điên của Khương Cửu Sênh Chương 19: Ăn sáng bên nhau Chương 20: Thời Cẩn là tín đồ cuồng? Chương 21: Sa bả Chương 22: Sênh gia là cao thủ võ thuật Chương 23: Tạ Đãng - "trợ thủ" tâm đắc Chương 24: gặp gỡ Thời Cẩn ở khám đa khoa Chương 25: quẹt thuốc Chương 26: náo loạn nhân biện pháp thể hoang tưởng Chương 27: phần nhiều ngày nằm viện cùng bác sĩ Thời Chương 28: Cô thiếu nữ Tô Khuynh Chương 29: Kết cục của cậu Giản Chương 30: Nào, sờ tiếp đi Chương 31: thật thật mang giả như giấc mộng mị Chương 32: Ăn tầm thường Chương 33: Rung đụng Chương 34: dễ thương hết phần trần thế Chương 35: Tôi là fan ông chồng của em Chương 36: Thảo Mai thành tinh Chương 37: Thị phi Chương 38: thuộc uống sữa Chương 39: trong cả ống hút của Sênh Sênh cũng muốn trộm Chương 40: Tạ Đãng, đi xin góp tôi điếu thuốc! Chương 41: Cô cao 1m50 à? Chương 42: Ai động vào quần của tớ Chương 43: Bênh vực Chương 44: Bị tín đồ cuồng theo dõi và quan sát Chương 45: Thời Cẩn tàn ác Chương 46: Sênh Sênh, chớ đi được không? Chương 47: yêu em, yêu khẩn thiết Chương 48: Thời Cẩn vào đồn công an Chương 49: Đợi cô xuyên đêm Chương 50: mọi chuyện đều hoàn toàn có thể giải quyết bởi “sờ tay” Chương 51: bác bỏ sĩ Thời xa bí quyết Chương 52: Dẫn đàn ông Bác Mỹ đi quay chương trình Chương 53: cặp đôi yêu nhau lắm cắn nhau nhức Chương 54: Sênh Sênh chạm chán chuyện Chương 55: trừng phạt Liễu Nhứ Chương 56: Ai cồn đến đàn ông của Sênh gia? Chương 57: dũng mạnh tay dạy dỗ Liễu Nhứ Chương 58: liên tục hành hạ kẻ xấu Chương 59: Bảo bảo” Chương 60: Rung rượu cồn  
*