*

Cảm nghĩ về ông ngoại của em

Người ta thường nói, thời gian bao gồm một sức mạnh vô hình có thể có đi tất cả những gì cơ mà ta yêu quý. Nhưng tôi biết tất cả một điều giản dị mà lại vô cùng thiêng liêng, thời gian sẽ ko bao giờ có đi dược, đó chính là hình ảnh của ông ngoại trong tim trí tôi. Hình ảnh ông cười hiền hậu cùng mái tóc bạc phơ đón tôi mỗi khi tôi trở về thăm ông.

Bạn đang xem: Cảm nghĩ về ông ngoại


Ba mẹ tôi công tác xa bên trên thành phố, lúc ấy hoàn cảnh gia đình tôi vẫn còn khó khăn khăn phải từ nhỏ xíu tôi đã sống với ông ngoại. Không có điều kiện ở gần tía mẹ nhưng bù lại tôi đã có thật nhiều tình cảm thương của ông. Tôi nhớ như in những đêm hè mất điện, nhị ông cháu lại kê chõng ra sảnh ngồi. Dòng sân rộng với thoáng, sáng nào ông cũng dậy thật sớm để quét dọn, do ông biết tôi hiếu động lắm, thời gian nàọ cũng chạy ra sảnh để chơi đùa với con mèo Mun. Những đêm không đèn nhưng sáng sủa trăng như thế thật tuyệt. Vị khi ấy, tôi lại được ngồi gọn vào lòng ông, ông xoa lưng mang đến tôi, bàn tay chẳng lúc nào thôi quạt bởi vì sợ thằng “chó con” của ông rét – ông vẫn tuyệt gọi tôi âu yếm như thế. Sao cơ hội ấy tôi thấy đôi bàn tay gầy gầy, xương xương, thô ráp bởi vì vất vả của ông lại kì diệu đến vậy. Tôi cứ như trôi đi vào những câu chuyện cổ tích ông kể. Giọng ông ấm áp lạ thường, có lúc đó là giọng đấng mày râu Thạch sinh hiền lành, chất phác, có những lúc đó lại là giọng của thương hiệu Lý Thông quỷ quyệt, rồi thoắt dòng đã biến thành giọng của công chúa Quỳnh Nga dịu dàng thuỷ chung. Về sau lớn lên, tôi đã được nghe nhiều người kể chuyện, nhưng tất cả lẽ chẳng ai có thể kể chuyện lại hay và hấp dẫn như ông tôi, giỏi phải chăng những kỉ niệm ấu thơ mặt người thân yêu thường có một sức ám ảnh kì lạ như thế? Chỉ biết thời gian ấy, đứa trẻ con là tôi đã được tắm trong một dòng sông cổ tích non lành và kì diệu: Bằng những câu chuyện của mình, ông đã nhẹ nhàng khắc sâu vào vai trung phong trí tôi những bài học đạo lí làm người. Ông kể chuyện thằng Cuội vì sao phải ngồi gốc cây đa bên trên cung trăng để dạy tôi làm người phải trung thực, thẳng ngay, kể chuyện phái mạnh Thạch sinh để dạy tôi về lòng dũng cảm,…

Suốt những năm mon tuổi thơ, ông đã thay cha mẹ chăm chút đến tôi từ bữa ăn giấc ngủ, lo lắng thức cả đêm khi tôi chẳng may bị ốm. Những thời điểm ấy, bất giác giật bản thân tỉnh giấc, chú ý dáng ông gầy gầy bên bếp lửa đang cặm cụi nấu cháo, tôi lại thấy thương ông vô cùng. Tôi lại nhớ mẹ tôi kể ngày xưa, bà tôi chẳng may bệnh mất sớm, ông đã vượt qua nỗi đau cứ ở vậy một mình con gà trống nuôi bé mà ko đi thêm bước nữa.


Ông sợ mẹ và các cậu, dì tôi phải khổ hay thiếu thốn tình cảm bắt buộc đã dồn hết tình thương cho con cái, ông thương luôn luôn phần của bà. Và bây giờ ông lại dành riêng tình thương ấy mang đến lũ con cháu chúng tôi, nhất là tôi. Thương là vậy nhưng ông không bao giờ cưng chiều chiều, khi cần cũng rất nghiêm khắc. Tôi nhớ tất cả một lần, ông có việc phải đi vắng, dặn tôi trông công ty cẩn thận. Nhưng tính tôi si mê vui có bao giờ chịu ngồi yên một chỗ. Bởi vậy chơi đùa ngán với con Mun tôi lại tha thẩn ra đến đầu ngõ dịp nào ko hay. Rồi tôi bị thu hút đi với mấy anh lớn để xem chọi con kê trong xóm nhưng mà quên mất lời ông dặn. Tôi đã ko biết rằng thời điểm về chẳng thấy tôi, ông đã lo lắng như thế nào. Ông tất tả đi khắp những nhà để hỏi, ông sợ tôi mải chơi mà bửa xuống ao. Đến trưa chú ý thấy tôi đang mải mê xem chọi kê ông chạy đến ôm chầm lấy tôi vào lòng như sợ tôi biến mất. Rồi ko hiểu sao ông phết vào mông tôi mấy loại rõ đau, với mắng tôi một trận, bởi tội ko nghe lời. Nhưng lúc ấy tôi giận ông lắm, từ nhỏ bé đến giờ ông chưa một lần đánh tôi. Tôi không biết rằng việc tôi bỏ cơm với không nói chuyện với ông cả ngày hôm ấy đã làm ông khổ trọng tâm như thế nào. Nhưng đêm hôm ấy ông bị sốt, ông ốm bởi cả trưa nắng như đổ lửa ông đã đi tìm kiếm tôi. Tôi ào vào lòng ông khóc nức nở, khóc bởi vì hối hận cùng thương ông vô cùng.

Tôi đã lớn lên từ tình thương của ông như thế. Ông đã dạy tôi làm cho một người sống gồm trách nhiệm, biết quan tâm và yêu thương người khác, không phải bằng những lời giáo huấn khô cứng cơ mà bằng thiết yếu cách ông sống cùng đối xử vóti mọi người bao phủ mình. Những buổi chiều lon ton theo ông đi câu cá, hễ câu được nhiều cá to ông lại bảo tôi thanh lịch biếu sản phẩm xóm, có gì vui buồn ông cũng sẵn sàng chia sẻ với mọi người. Ông đã khiến tôi hiểu rằng, với lại niềm vui mang đến người không giống cũng khiến bản thân vui với cuộc sống trở đề nghị tốt dẹp như thế nào.

Khi tôi học hết lớp ba thì cha mẹ đón tôi lên ở hẳn bên trên thành phố. Bố mẹ muốn đưa ông lên ở thuộc để chăm sóc thời gian tuổi già. Nhưng ông muốn ở lại thuộc bà bé chòm xóm, ông bảo lúc nào nhớ ông sẽ lên thăm do nói là thành phố nhưng cũng chỉ mươi cây số. Còn tôi thì đã khóc hết nước mắt, tôi tìm mọi giải pháp để được ở lại với ông dù biết là ko thể. Bây giờ, cuộc sống của gia đình tôi khá giả hơn, nhưng tôi vẫn nhớ da diết những ngày sống thuộc ông, nhớ bé Mèo Mun của tôi, nhớ chiếc vị chén canh cua nấu rau xanh đay ngọt lịm ăn với cà giòn tan nhưng ông tôi tự tay nấu, nhớ những đêm trăng nằm nghe ông kể chuyện ngày xửa ngày xưa,…

Bởi vậy tôi đã chờ mong muốn bao nhiêu những ngày cuối tuần được về thăm ông. Vẫn loại ngõ nhỏ quen thuộc rợp nhẵn ổi, láng nhãn, với dưới giàn hoa thiên lí, tôi sẽ lại quan sát thấy bóng hình quen thuộc của ông với nụ cười hiền hậu đón tôi vào lòng và mắng yêu. “Thằng “cún con” của ông đã lại về đấy!…”.


Bài viết liên quan


Chuyên mục
: bài bác tập Ngữ văn lớp 7

Leave a Reply Hủy

Bình luận

lưu giữ tên của tôi, email, và trang web trong trình xem xét này mang đến lần phản hồi kế tiếp của tôi.

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Post Comment


*

Hướng dẫn làm bài xích tập sách giáo khoa, gợi nhắc trả lời các thắc mắc ôn tập, chia sẻ đề thi đáp án mới nhất dùng xem thêm cho học sinh phổ thông những cấp.

Xem thêm: Đối Thủ Của Chatgpt Trả Lời Sai, Công Ty Mẹ Của Google, Công Ty Mẹ Của Google Báo Lãi Kỷ Lục


Tôi to lên đã thấy tóc ngoại té màu, thấy dáng vẻ ngoại lom khom. Mặc dù vậy tình thương mà lại ngoại dành riêng cho đứa con cháu lại đong đầy theo từng người. Tôi cũng yêu nước ngoài như yêu miếng vườn, nơi ở và yêu fan ông xứng đáng kính.

*

Ông tôi năm nay đã tròn 70 tuổi, body ông to lớn nhưng đã hết nhanh nhẹn như ngày xưa. Như bao nhiêu bạn già khác sau khi bước qua tuổi 60, làn tóc của ông đã sớm bạc ngày 1 dày thêm, mái tóc cơ mà tôi vẫn thường xuyên ví như áng mây trời và thích thú vuốt bàn tay bé xíu nhỏ. Tôi thương cái vầng trán cao, rộng đã đầy số đông nếp nhăn do sương gió cuộc sống của ông. Có phải vì đi qua những tháng ngày cơ cực mà đôi mày cũng hoa râm như mái tóc, mí mắt đang nhăn và đùn xuống hai con mắt mờ đục, đuôi đôi mắt đầy phần nhiều vết chân chim chứng tỏ nó đã bị thời gian có tác dụng tàn phai đến như thế nào. Các lần nhìn đôi mắt của ông, tôi lại trách sao thời gian tàn khốc thế cùng lại sốt ruột thời gian trôi cấp tốc để ông mái mãi tránh xa chúng tôi.Làn domain authority ông sậm màu của nắng gió vì chưng ruộng đồng cơ mà không có tác dụng mất nét xinh lão trên khuôn miệng cười cợt rất gồm duyên, dù hàm răng đã biết thành thuốc lá làm cho úa màu. Khi yêu yêu mến ai đó, bạn sẽ thấy hầu như thứ của người ta hầu hết đẹp của cả những khuyết điểm.


Cũng giống như những người nông dân cần mẫn khác, ông của tôi có đôi tay và đôi chân lớn vì yêu cầu làm ruộng với đi chân đất nhiều, phần lớn cơ gân sống tay, chân nổi lên cuồng cuộng, dù vẫn 70 tuy vậy da thịt ông rất cứng cáp chắn. Ông của tôi rất giản dị và đơn giản trong việc ăn mặc và ăn uống uống, ông ham mê nhất là mang quần ngắn khi ở nhà cùng với áo thun cổ rộng. Còn khi đi thăm đồng ông chỉ mặc thêm một chiếc quần dài cùng một cái áo sơ mi bạc mầu nữa là xong, bởi vì ông thường xuyên đi thăm sân vườn vào buổi sáng hay chiều tối buộc phải ông không cần thiết phải che chắn gì nhiều. Ông rất thích uống trà rét và ăn đường thốt nốt. Hợp lý và phải chăng vì cuộc sống đã không ít sóng gió buộc phải ông muốn thưởng thức những vị ngọt cùng nhâm nhi vị chát trên đầu lưỡi? Nhìn cái dáng uống trà khoan thai của ông tôi tưởng chừng như một ông tiên đang ngự trên mây cao với suy ngẫm sự đời. Phần đa ngày trở lại viếng thăm ngoại, thức sớm cùng ông ngồi xem ông đun nước, pha trà với ngắm đồng ruộng, trong ánh sáng vừa đủ sương của buổi bình minh, tôi nghe trong tâm phấn khởi và vui sướng lạ thường.

Ông tôi vô cùng hiền lành, đó chắc rằng là đặt điểm vượt trội nhất lúc bà tôi nói rằng bà lấy ông tôi vì điều đó. Ông tôi rất hiền từ, trong giải pháp ông siêng bón khu vườn, bí quyết ông thì thầm với con cháu và trong cả phương pháp ông âu yếm cho bà tôi. Ông bà tôi khôn cùng yêu yêu thương nhau với luôn giành cho nhau phần lớn lời lẽ ngọt ngào. Nhì ông bà tôi chỉ sinh sống một mình, không sống cùng con nhưng cũng chính vì như vậy mà mỗi lần về quê thăm ông bà, tôi cứ tưởng rằng mình sắp đến nhà của một ông tiên, một bà tiên nào đó trú ẩn vài ngày, như lạc vào nắm giời cổ tích xa xưa, chỉ tất cả hoa cỏ cùng tình yêu thương thương.

Ông tôi hết sức yêu yêu mến cây cối, quan sát khu vừng trước cổng rào và căn vườn tượt sau sườn lưng nhà cũng đủ thấy ông đã công phu như vậy nào. Ông trồng tương đối nhiều hoa, mà chỉ cần là hoa bà ưa thích là ông nỗ lực mài dò trồng cho bởi được. Còn về rau củ quả, ông đã nghiên cứu và phân tích và trồng cả các giống cây xứ ôn đới nữa, ông trồng rau bởi tình yêu thương, bằng tấm lòng kính yêu nên loài nào cũng không phụ lòng ông, phần nhiều cho hao, kết quả xum xuê, nào những loại đậu, hành, hẹ, rừng, dưa…vv. Cứ từng độ về quê là tôi được các cụ vỗ béo lên tận 2 – 3kg. Ổng bảo ông trồng những một là vì ông yêu thương cây cỏ, và đặc biệt nhất là không nên bà yêu cầu mất công lặn lội ra đi mà vẫn đang còn cái bà ao ước ăn, không sợ sức khỏe.


Ông của mình là cầm cố đấy, ông ngày trẻ nuổi cả mái ấm gia đình hơn mười fan con, nay mập tuổi thì ông quan tâm cho bà, cho bé cho cháu, cho hồ hết thú vui an nhàn. Với tôi ông như thể hiện thân của ông bụt hiền hậu lành, hiện nay thân cho dòng tình cảm vĩnh cửu mà lại ông đã dành cho bà. Ông là bạn tôi cực kỳ ngưỡng mộ, tôi luôn ao ước ông bà luôn luôn dống mãi cùng với tôi nhằm tôi học tập ở ông giải pháp yêu mến con fan và thương yêu cây cối.