*
*
*
*
*
*
*


Lời bài bác thơ:

Có một bận em ngồi xa anh quá

Anh bảo em ngồi xích lại ngay sát hơn

Em xích ngay gần thêm một chút: anh hờn.

Bạn đang xem: Top 11 bài thơ về tình yêu hay nhất của xuân diệu

Em ngoan ngoãn xích sát thêm chút nữa.

Anh chuẩn bị giận. Em mỉm cười, gấp vã

Đến kề anh, với mơn trớn: "em đây!"

Anh vui liền, nhưng tự dưng lại bi quan ngay.

Vì anh nghĩ: thế vẫn còn xa lắm.

Đôi mắt của tín đồ yêu, ôi vực thẳm!

Ôi trời xa, vừng trán của fan yêu!

Ta thấy gì đâu sau sắc đẹp yêu kiều

Mà ta riết giữa đôi tay thất vọng.

Dầu tin tưởng: thông thường một đời, một mộng.

Em là em, anh vẫn cứ là anh.

Có thể nào qua Vạn Lí ngôi trường Thành

Của hai vũ trụ chứa đầy túng thiếu mật.

Thương nhớ cũ trôi theo tháng ngày mất

Quá khứ anh, anh ko nhắc cùng em.

Linh hồn ta u uẩn tựa ban đêm,

Ta chưa thấu, nữa là ai thấu rõ.

Kiếm mãi, nghi hoài, hay ghen bóng gió

Anh ý muốn vào dò xét giấc em mơ.

Nhưng anh giấu em đa số mộng không ngờ

Cũng như em giấu đều điều quá thực...

Hãy sát đôi đầu! Hãy kề đôi ngực!

Hãy trộn nhau đôi mái tóc ngắn dài!

Những cánh tay! Hãy quấn riết song vai!

Hãy dưng cả tình thân lên sóng mắt!

Hãy khăng khít gần như cặp môi lắp chặt

cho anh nghe đôi hàm ngọc của răng;

Trong say sưa, anh sẽ bảo em rằng:

"Gần thêm nữa! Thế vẫn tồn tại xa lắm!".

Một nét trẻ đẹp trong thơ tình Xuân Diệu là sự trăn trở về sự việc gắn kết lâu dài của song trai gái, ông luôn luôn sợ nên xa cách với những người mình yêu.Trong quan niệm của mình, Xuân Diệu khao khát sự hòa quyện xuất xắc đối. Ông không có niềm tin vào sự hữu hạn của một mọt tình, dù cho đã gần ngay ở bên cạnh ông vẫn lo lắng một ngày xa cách nhau.

Thông tin tác phẩm:

Thể loại: Văn học hiện đại

Tương tứ chiều

78

Lời bài thơ:

Bữa nay lạnh, khía cạnh trời đi ngủ sớm;

Anh ghi nhớ em, em hỡi! Anh lưu giữ em

Không gì bi thảm bằng những giờ chiều êm.

Mà ánh nắng đều hoà cùng bóng tối.

Gió rườm rà kéo bản thân qua cỏ rối;

Vài miếng tối u uất lẩn trong cành;

Mây theo chim về dãy núi xa xanh

Từng đoàn lớp uyển chuyển và yên ổn lẽ

Không gian xám tưởng sắp tới tan thành lệ

Thôi hết rồi! Còn đưa ra nữa đâu em!

Thôi không còn rồi, gió gác cùng với trăng thềm.

Với sương lá rụng trên đầu ngay gần gũi,

Thôi đã hết hờn ghen và giận tủi.

(Được hờn giận nhau! vui miệng bao nhiêu!)

Anh một mình, nghe toàn bộ buổi chiều

Vào đủng đỉnh chậm sinh hoạt trong hồn hiu quạnh

Anh lưu giữ tiếng. Anh lưu giữ hình. Anh nhớ ảnh

Anh nhớ em, anh ghi nhớ lắm! Em ơi

Anh nhớ anh của tháng ngày xa khơi,

Nhớ đôi môi đang cười ở phương trời.

Nhớ hai con mắt đang nhìn anh đăm đắm!

Gió bao lần từng trận gió yêu mến đi,

- mà lại kỷ niệm, ôi, còn gọi ta chi...

Nỗi đừng quên một gia vị đặc thù của tình yêu. Người ta viết nhiều về tình yêu và cũng từ đó mà nỗi ghi nhớ hiển hiện nay đủ phần lớn cung bậc qua từng trang thi ca. Tiếp nhận phong trào Thơ mới, Xuân Diệu đã mạnh dạn thể hiện nay nỗi tương tư mãnh liệt của mình trong cửa nhà này.Từng câu thơ như giờ lòng réo gọi, thiết tha mong đợi được gặp người thương. Với cách bộc lộ trực tiếp này đã đem phong cách thơ của ông trở nên biệt lập với những người dân cùng thời. Viết cùng vấn đề này đã từng có một Nguyễn Bính mộc mạc, ngại ngùng ngùng nép sau bóng dáng thôn Đoài giữ hộ nỗi niềm yêu quý nhớ, từ cách so sánh này sự bạo dạn của ""ông hoàng thơ tình" càng để lại ấn tượng mạnh trong thâm tâm bạn đọc.

Thông tin tác phẩm:

Thể loại: Văn học hiện tại đại

Lời bài xích thơ:

Anh chỉ có một tình yêu thiết bị nhất

Đem mang đến em kèm với một lá thư

Em không rước là tình anh đã mất

Tình đã cho không rước lại lúc nào

Thư thì mỏng mảnh như suốt đời mộng ảo

Tình thì bi lụy như toàn bộ chia ly

Xếp khuôn giấy để hoài trong túi áo

Mãi trăm lần new gấp lại đưa đi

Em xé như lòng non cùng giấy mới

Mây dần trôi hôm ấy đậy sơn khê

Thôi thôi nhé, hoa sẽ sầu dưới đất

Cười bên trên cành sao được nữa em ơi!

Anh chỉ tất cả một tình yêu thiết bị nhất

Đem mang đến em là đã hết đi rồi!

Là một trong những tác phẩm viết tốt và đặc sắc về tình thân lứa đôi. "Một tình yêu" là tác phẩm có vị trí đặc trưng trong lòng người yêu thơ Xuân Diệu. Bởi sao vậy? tất cả chăng tình yêu không còn lòng hết dạ là mẫu số chung cho hồ hết ai đang yêu thương cuồng say, có chăng lời thơ như nói hộ lòng người!

Thông tin tác phẩm:

Thể loại: Văn học hiện tại đại

Lời bài thơ:

Yêu là chết ở trong tim một ít

Vì mấy khi yêu mà vững chắc được yêu

Cho cực kỳ nhiều, tuy nhiên nhận chẳng bao nhiêu

Người ta phụ, hoặc cúng ơ, chẳng biết

Phút sát gũi cũng tương tự giờ chia biệt

Tưởng trăng tàn, hoa tạ cùng với hồn tiêu,

Vì mấy lúc yêu mà dĩ nhiên được yêu!

- yêu là chết ở trong lòng một ít

Họ lạc lối thân u sầu mù mịt

Những người si theo dõi vết chân yêu

Và cảnh đời là sa mạc cô liêu

Và ái tình là sợi dây vấn vít

Yêu, là bị tiêu diệt ở trong lòng một ít.

Khi đọc bài bác thơ của ông chúng ta thấy bên thơ thật tinh tế và sắc sảo khi phát hiện nay quy hiện tượng chi phối thế giới tinh thần khôn cùng phong phú, phức tạp của bé người: yêu thương là hạnh phúc vô biên với yêu cũng là cực khổ tột cùng.

Thông tin tác phẩm:

Thể loại: Văn học hiện tại đại

Lời bài xích thơ:

Yêu khẩn thiết thế vẫn còn đó chưa đủ?

Anh tham lam, anh đòi hỏi quá nhiều,..

Anh biết rồi , em vẫn nói em yêu;..

Sao vẫn ước ao nhắc một lời sẽ cũ?

-Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ

,Nếu em yêu cơ mà chỉ nhằm trong lòng;

Không tỏ hay, thương yêu cũng là không .

Và sắc đẹp chỉ làm bởi cẩm thạch

Anh thèm mong muốn vô biên và tuyệt đích

Em biết không? Anh tra cứu kiếm em hoài

Sự thiệt ngày nay, không thạt mang đến ngày mai .

Thì ân ái có khi nào lại cũ?

Yêu tha thiết, thế vẫn còn đó chưa đầy đủ

Phải nói yêu, trăm bận đến nghìn lần

Phải mặn nồng cho mãi mãi tối xuân

Đem chim bướm thả trong vườn cửa tình ái

Em đề nghị nói, yêu cầu nói và buộc phải nói

Bằng lời riêng khu vực cuối mắt, đầu mày

Bằng nét vui, bằng vẻ thẹn, chiều say

Bằng đầu ngả, bởi miệng cười, tay riết

Bằng lặng lặng, bằng chi anh có biết

Cốt tốt nhất là em chớ rét như đông.

Chớ thản nhiên mặt một kẻ cháy lòng

Chớ yên ổn ổn như mặt đầm nước ngủ

Yêu tha thiết, thế vẫn còn đấy chưa đủ.

Xưa nay tình yêu nam thiếu phụ vốn luôn luôn hiện hữu với rất nhiều cung bậc: Lãng mạn, mơ mộng, thiêng liêng, cao thượng, phàm tục, nhục thể, bi đát, đắm đuối, mê mệt mê, lỗi lầm… như một dấn thức tất yếu về đời sống, thơ Xuân Diệu cũng giảng nghĩa về tình cảm trên các phương diện. Đối với thi sĩ yêu thương là nguồn sống. Thi sĩ yêu thương những xúc cảm tình yêu thương vừa hé nở như kính yêu những gì quý giá nhất nhưng mong mỏi manh, dễ dàng vỡ, dễ tan. Cách biểu hiện sống tích cực và lành mạnh ấy của Xuân Diệu cho thấy thêm ông không chỉ là rất có ý thức lưu giữ tình yêu mà còn tôn thờ tình yêu như một chân giá bán trị, một thèm khát mà cuộc sống hướng tới. Ông trân quý tình yêu như trân quý cuộc sống của chủ yếu mình, với tình yêu đẹp bao giờ cũng là mục tiêu để nhỏ người xả thân và hy sinh mà không hề nuối tiếc.

Thông tin tác phẩm:

Thể loại: Văn học hiện nay đại

Lời bài xích thơ:

Anh cầu đôi ta tất cả con

Con giống như em đẹp nhìn không chán

Giống song mắt, theo hình gương trán

Con mang tình xán lạn song ta

Con giống như em, con cũng tương tự cha

Giống loại mũi thực thà thẳng sống

Nhìn tương tự trông xa cũng giống

Cũng mái tóc dợn sóng Quy Nhơn

Nhưng bé ta nó kiểu như em hơn

Giống đi đứng, nghĩ suy, ăn nói

Duy chẳng giốngcái nư lúc dỗi

Lúc em hờn, trời cũng phải thua

Muốn hoà kẽ tóc với chân tơ

Muốn làm thịt xương ta nở vạn mùa

Em hỡi! Đứa con tình yêu ấy

"Tình yêu chưa đã, mến chưa bưa"

Thi phẩm này được sáng tác vào khoảng thời gian 1966, là kết tinh của một trái tim cháy lên ngọn lửa tình yêu. Xuân Diệu thèm yêu thương khát sống cùng cũng từ khát vọng nhiệt thành ấy ông còn ý muốn có một hội chứng nhân tình ái. Trái thật, phát âm thơ ông ta rất có thể cảm cảm nhận tất thảy những dư vị của tình yêu.

Thông tin tác phẩm:


Lời bài bác thơ:

Trong chiều tối hôm bóng nhá nhem

Anh ra trước cổng đứng ngóng em

Nhận từng tầm dáng từ xa tới

Lọc mang một hình anh trực thuộc quen

Anh thấy người nào cũng vội vàng

Như chim hôm thoi thót về rừng

Người đi xe đạp điện đăm chiêu lắm

Nghĩ nhà bếp nhà đã lửa bập bùng.

Anh cũng chăm chấm dứt cái phòng bếp nhà

Tâm thành cơm trắng nước dọn bưng ra

Một tuần hy vọng đến hôm nay tiếp

Vào chén bát cho em vị đậm đà

Nhưng nhẵn hoàng hôn đặc lại rồi

Hình em anh thuộc vậy mà - ôi!

Mấy phen suýt nữa reo

"Em đến"Lại ủi an lòng:

"Hãy ngóng thôi!"

Anh đứng như trồng, chẳng chịu đựng đi

Nhớ nhung vun được đức kiên trì

Anh nhìn nét mặt fan qua vội

Thông cảm muôn đời những biệt li

Nếu thức nạp năng lượng kia gắp một mình

Tủi lòng, anh vẫn vững vàng lòng tin.

Thương em vất vả, anh quên hết

Nỗi khổ mong chờ cháy dạ.

Xem thêm: Cách Xào Mì Hảo Hảo Hảo - Cách Làm Mì Xào Từ Mì Gói Cực Ngon

Một cảnh tượng bắt buộc thơ được để lại ấn tượng trên khung cảnh ý vị. Phần lớn lần chờ tín đồ thương như xinh tươi và thoải mái và tự nhiên hơn qua từng loại suy tư ở trong phòng thơ. Có lẽ, đơn vị thơ Xuân Diệu của họ đã đóng góp thêm phần hiện hữu hóa rất nhiều khoảnh khắc duyên dáng của tình thân qua từng câu, từng từ. Có lúc nào bạn đứng chờ bạn ta chưa? tất cả phải bạn cũng đều có những nỗi niềm như nam nhi trai ấy không?

Thông tin tác phẩm:

Thể loại: Văn học hiện nay đại

Lời bài xích thơ:

Tôi mong tắt nắng nóng đi
Cho màu chớ nhạt mất;Tôi ước ao buộc gió lại
Cho hương đừng cất cánh đi.

Của bướm ong này trên đây tuần trăng mật;Này phía trên hoa của đồng nội xanh rì;Này trên đây lá của cành tơ phơ phất;Của yến anh này đây khúc tình si.

Và này đây ánh sáng chớp hàng mi;Mỗi sáng sủa sớm, thần vui hằng gõ cửa;Tháng giêng ngon như một cặp môi gần;Tôi sung sướng. Nhưng hối hả một nửa:

Tôi không ngóng nắng hạ bắt đầu hoài xuân.Xuân vẫn tới, tức thị xuân đang qua,Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.

Lòng tôi rộng, cơ mà lượng trời cứ chật,Không mang lại dài thời trẻ em của nhân gian,Nói làm bỏ ra rằng xuân vẫn tuần hoàn,Nếu mang lại nữa không phải rằng gặp mặt lại.

Còn trời đất, nhưng không có gì tôi mãi,Nên nghẹn ngào tôi nuối tiếc cả khu đất trời;Mùi tháng, năm hầu hết rớm vị phân chia phôi,Khắp sông, núi vẫn than thì thầm tiễn biệt…

Cơn gió xinh thì thào vào lá biếc,Phải chăng hờn bởi vì nỗi buộc phải bay đi?
Chim rộn ràng bỗng đứt giờ reo thi,Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa?

Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng khi nào nữa…Mau đi thôi! Mùa không ngả chiều hôm,

Ta mong mỏi ôm
Cả cuộc sống mới bắt đầu mơn mởn;Ta ý muốn riết mây gửi và gió lượn,Ta hy vọng say cánh bướm cùng với tình yêu,Ta ao ước thâu trong một chiếc hôn nhiều
Và non nước, với cây, và cỏ rạng,

Cho ngà ngà mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng
Cho no nê thanh sắc của thời tươi;– Hỡi xuân hồng, ta ý muốn cắn vào ngươi!

Đây là giữa những bài thơ tiêu biểu nhất của Xuân Diệu trước bí quyết mạng. Đây là tiếng nói của một dân tộc của một trọng tâm hồn yêu đời, yêu sống cho cuồng nhiệt, tuy vậy đằng tiếp đến là cả một quan niệm nhân sinh mới chưa thấy vào thơ ca truyền thống.Bài thơ là một trong quan niệm sống mới mẻ và hãng apple bạo nhưng trước đó trước đó chưa từng có. Lối sống tại đây biết thưởng thức một cách thiết yếu đáng, biết khẩn trương sống và cống hiến cho ra sống. Mặc dù ở gấp vàng, tác giả chỉ đề cập mang lại lối sống thiên về hưởng thụ chạy theo thời gian. Ông kêu gọi mọi fan hãy biết yêu thương và tận hưởng những thứ cuộc sống ban tặng, hãy tranh thủ thời gian, tuổi trẻ nhằm sống đầy đủ đầy nhất. Ông đã quên đi nghĩa vụ kêu mọi fan phải cống hiến cho cuộc đời. Cùng trong cuộc sống nhà ông, ông vội vàng hiến đâng chứ chưa phải vội tiến thưởng hưởng thụ.

Thông tin tác phẩm:

Thể loại: Văn học hiện đại

Lời bài xích thơ:

Một ít nắng, vài bố sương mỏng manh thắm,

Mấy cành xanh, năm bảy sắc đẹp yêu yêu
Thế là xuân.

Tôi không hỏi bỏ ra nhiều.

Xuân đã sẵn trong lòng tôi lai láng.Xuân không chỉ là ở ngày xuân ba tháng;

Xuân là lúc nắng rạng cho tình cờ,

Chim trên cành há mỏ hót ra thơ;

Xuân là lúc gió về ko định trước.Đông vẫn lạnh hốt nhiên một hôm trở ngược,

Mây cất cánh đi nhằm hở một size trời

Thế là xuân.

Ngày chỉ nóng hơi hơi,

Như được nắm 1 bàn tay son trẻ…Xuân sinh hoạt giữa ngày đông khi nắng hé;

Giữa ngày hè khi trời biếc sau mưa;

Giữa mùa thu khi gió sáng cất cánh vừa

Lùa thanh sắc thốt nhiên trong áo rộng.Nếu lá úa trên cành bàng không rụng,

Mà hoa thưa ửng tiết quá ngày thường;

Nếu vườn nào cây nhãn tự dưng ra hương,

Là xuân đó.

Tôi chờ chờ chi nữa?
Bình minh quá, mỗi khi tình lại hứa,

Xuân ơi xuân vĩnh viễn thân lòng ta

Khi đa số em chạm mặt gỡ giữa con đường qua

Ngừng đôi mắt lại, nhằm trao cười, bỡ ngỡ.Ấy là máu cung cấp tin lòng chuẩn bị nở

Thêm một phen, tuy đã mấy lần tàn.

Ấy là hồn giăng rộng rãi không gian

Để tiến công lưới mọi duyên hờ new mẻ?Ấy phần nhiều cánh chuyển trong tâm nhẹ nhẹ

Nghe xôn xao rờn rợn mang lại hay hay…

Ấy là thư hồi vỏ hộp đón vào tay;

Ấy dư âm các giọng nói đã lâu ngày
Một nhanh chóng tim bỗng êm ả đồng vọng…

Miễn trời sáng, nhưng lòng ta dợn sóng,

Thế là xuân.

Hà tất đủ chim, hoa?

Kể bỏ ra mùa, thời tiết, với niên hoa,

Tình ko tuổi, cùng xuân không ngày tháng.

Hơi thở và cảm xúc của người sáng tác được diễn tả rất thật, rất rõ ràng nét, sẽ là tiếng lòng của khá nhiều độc giả ở thời đại nào đi nữa tuy vậy thời gian và không gian cách nhau ngót ngét rộng 80 năm. Dù là cách sát 1 vậy kỷ nhưng tình cảm và tinh thần giành riêng cho mùa Xuân thời nào cũng thế …, vội vã ,mãnh liệt cùng …bất lực trước thời gian.

Thông tin tác phẩm:

Thể loại: Văn học hiện đại

Lời bài thơ:

Anh không xứng là đại dương xanh

Nhưng anh hy vọng em là bờ cát trắng

Bờ mèo dài phẳng lặng

Soi tia nắng pha lê...

Bờ xinh xắn cát vàng-

Thoai thoải hàng thông đứng

Như lặng lẽ mơ màng

Suốt nghìn năm bên sóng...

Anh xin làm cho sóng biếc

Hôn mãi cat vàng em

Hôn thiệt khẽ, thiệt êm

Hôn êm đềm mãi mãi

Đã hôn rồi, hôn lại

Cho đến mãi muôn đời

Đến tung cả khu đất trời

Anh new thôi dào dạt...

Cũng có khi ào ạt

Như nghiến nát bờ em

Là dịp triều yêu mến

Ngập bến của ngày đêm

Anh không xứng là hải dương xanh

Nhưng cũng xin làm cho bể biếc

Để hát mãi mặt gành

Một tình chung không hết

Để số đông khi bọt bong bóng tung white xoá

Và gió về cất cánh toả vị trí nơi

Như hôn mãi ngàn năm ko thoả,

Bởi yêu thương bờ lắm lắm, em ơi!

Biển của Xuân Diệu là giữa những bài thơ hay tốt nhất của vua thơ tình. Với rất nhiều vần thơ đơn giản và giản dị này cơ mà ta rất có thể cảm thừa nhận được thâm thúy một tình thương được lồng vào khung trời đại dương khơi. Chính vì sự mênh mông vô hạn ấy đã mang khung trời đại dương hòa vào chiếc tha thiết của tình yêu. Ở trên đây ta cảm giác được phần lớn điều cao to hơn và cũng rất đậm hóa học hóm hỉnh của Xuân Diệu. Hải dương xanh giỏi bể biếc chỉ là những cách nói khác nhau về một đối tượng người dùng mà thôi. Đó là sự vòng vo để gia công duyên và cũng chính là một cách để lấy lòng fan mình yêu đó mà. Gồm làm đại dương biếc thì lúc đó người mình yêu mới hoàn toàn có thể là bờ nhằm thầm vỗ. Hay đơn giản là một biện pháp nói tình yêu của anh dành cho em rộng lớn như biển cả và cũng chính là sự vĩnh hằng. Và tình yêu ấy luôn bồi hồi thiết tha như sóng trùng đại dương.

Thông tin tác phẩm:

Thể loại: Văn học hiện đại

Trong vườn tối ấy các trăng quá,

Ánh sáng tuôn đầy các lối đi.

Tôi với người yêu qua nhẹ nhẹ...

Im lìm, không dám nói năng chi.

Bâng khuâng chân tiếc giậm lên vàng,

Tôi sợ con đường trăng tiếng dậy vang,

Ngơ ngác hoa duyên còn núp lá,

Và làm sai lỡ nhịp trăng đang.

Dịu dàng lũ những ánh tơ xanh,

Cho gió du dương điệu múa cành;

Cho gió đượm buồn, thôi náo động

Linh hồn yểu điệu của tối thanh.

Chúng tôi âm thầm lặng lẽ bước trong thơ,

Lạc thân niềm êm chẳng bến bờ.

Trăng sáng, trăng xa, trăng rộng quá!

Hai tín đồ nhưng chẳng bớt bơ vơ.

Xuân diệu là một trong nhà thơ khét tiếng với mọi vần thơ tình lai lãng bay bổng, thơ của ông rất lôi cuốn người nghe. Những bài xích thơ tình nghe thôi đã và đang thấy vấn vương lưu luyến rồi. Trăng cũng chính là nguồn cảm hững vô tận để ông gửi tâm tư nguyện vọng lòng mình, những bài xích thơ về trăng hầu như là thơ tình yêu bao gồm lãng mạn, có đau khổ, có nhơ nhung, gồm luyến tiếc…

Thông tin tác phẩm:

Thể loại: Văn học hiện đại

bên thơ Xuân Diệu đang góp vào nền văn học vn những bài thơ rực rỡ và dạt dào cảm xúc. Các bạn đã biết đên báo nhiêu bài bác thơ trong số trên? ao ước rằng,Toplist lần này đã với đến cho bạn một lượng kiến thức và kỹ năng bổ ích. Còn trông chờ gì nữa nhưng không trộn một tách bóc trà cùng ngồi ngẫm nghĩ đông đảo ý thơ khẩn thiết ấy!


share lên facebook Báo lỗi toplist
khoa học văn hóa hay độc nhất tình yêu thương thơ ca

Xuân Diệu là 1 trong nhà thơ nổi bật của phong trào thơ mới. Thơ về tình cảm của ông càng thể hiện được nhiều nét phá cách, sự tài hoa, sắc sảo và thanh lịch trọng. Nhiều nhà văn học nhận định rằng “Xuân Diệu đào hoa với đam mê, cả đời theo xua đuổi mộng, những mộng, nhiều tình yêu trai”. Nếu khách hàng đã từng nghe qua như: “Yêu, là bị tiêu diệt ở trong lòng một ít, vì chưng mấy lúc yêu mà chắc chắn được yêu?” thì có lẽ rằng bạn sẽ nghe thấy chất cất tình yêu trong thơ của ông.

Có thể còn không hề ít bài thơ, câu thơ không giống nổi bật của nhà thơ Xuân Diệu nói đến tình yêu mà bạn trước đó chưa từng nghe qua. Trong ngôn từ dưới đây, top
AZ chia sẻ đến bạn không ít bài thơ được ông viết cho chủ đề tình yêu được ưa chuộng nhất.

*
*
*
*
Xuân Diệu – Ông hoàng thơ tình #16

Chàng sầu

Trốn nỗi bi hùng vô cớ, Sao anh chẳng vui đi? – Tôi cầm cố tìm hạnh phúc, tuy nhiên chẳng biết hóng chi.

Xa xăm ru mộng tưởng, Anh hoàn toàn có thể phiêu lưu… chế tạo hoá ko tình cảm, Sinh ra, tôi đang nghèo.

Anh hãy là thi nhân Hát nỗi ai oán vô cố: – Tôi ngần ngừ làm thơ Thơ không làm sút khổ.

Nghĩ ngợi mang lại tình nương! Anh vui mắt hơn nhiều… bần cùng và nhút nhát, Tôi chưa từng được yêu.

#17

Dối trá

Nói đưa ra nữa tiếng bi hùng ghê gớm ấy Để lòng tôi sung sướng muốn tiêu tan? tất cả tôi run rẩy tựa dây lũ Nghe thỏ thẻ chính điều tôi cất kĩ, Sợ đôi mắt điềm nhiên cùng diễm lệ. Vâng, nói chi để khêu lại nguồn sầu Tôi ngỡ sẽ cạn hẳn trong xưa nay Để lại nhóm cho cháy thêm ngọn lửa Tưởng ngay sát tàn – Yêu? yêu thương nhau? làm chi nữa!

Tôi vẫn biết rằng tôi chẳng xứng người; ngày xuân tôi chưa hề có hoa tươi; Tôi như mẫu thuyền hư, ko bến đỗ; Tôi là 1 trong những con chim ko tổ.

Lòng đơn độc hơn một đứa mồ côi, Nhặt niềm vui của thiên hạ, than ôi, Để từ nhủ: “Ta được yêu thương đấy chứ”. Tôi chỉ sống để hoài tưởng nhớ nhớ, tồn tại yêu nhưng đậy giếm luôn luôn; Mà bạn thì, lơ đãng, giậm bên trên buồn, Bận đi hái đông đảo cành vui xanh thắm.

Tôi biết lắm, trời ơi, tôi biết lắm! Hỡi lòng dạ sâu sát như vực thẳm! Tôi biết rằng tín đồ nói vậy cười nghịch Tiếng đã làm cho tôi tê tái cả người, Tim hoàn thành đập, nhằm thu hồn nghe lắng, Máu hoàn thành chạy, khiến cho lòng sút nặng, Tôi biết rằng, chỉ bí quyết một ngày sau, Cây mặt đường sẽ trông thấy tôi sầu, Đi thất thểu, đi lang thang, đi quạnh vắng quẽ.

Vì gấp kiếm search nhau, tôi đang Chỉ thấy tín đồ thương mà lại chẳng thấy tình thương, và như màu, theo nắng nóng nhạt, như hương Theo gió mất, tình fan đà tản mác. Tôi đang trốn, thẫn thờ, ngơ ngác, Trái tim bi ai như một kho bãi tha ma, gượng gập mỉm cười: “người quên cho là ta Sẽ buồn bã bởi một lời nói vội”.

Vì, khốn nỗi! Tôi vẫn tồn tại tin mãi Sự nhầm kia; – tôi quan trọng không yêu. Dầu ko tin, tôi càng cứ yêu thương nhiều: Khi người nói, tiếng fan êm ái quá… có những lúc tưởng, chỉ nhằm rơi tàn lửa, Tay vô tình gieo một đám cháy to; bạn tưởng buông chỉ song tiếng tán tỉnh và hẹn hò Tôi hưởng ứng bởi vạn lời yêu thích Đang rạo rực, thì thào, rối rắm, Ngập lòng tôi – mà lại ai ngó tới đâu! Tôi điên cuồng, tất nhiên phải khổ đau, Tôi biết lắm, trời ơi, tôi biết lắm!

Vậy trót lỡ, tôi đã đành lẳng im Chịu mối tình gây lại do tay ai, Không ước xin, không trách móc, bởi – ôi! Tôi chẳng biết khiến cho lòng fan cứng cỏi Cứ như thế cho tới giờ black tối

Hoa tình ái chung phận đoá hồng khô, nhưng mà trái tim đã ghê dáng lãnh đạm Sẽ tầm thường phận của tro tàn bếp lạnh.

Tôi đậy sẵn một linh hồn hiu quạnh, cho nên, ngay tắp lự chiều đó, tôi hết vui. Không thấy tín đồ bằng ko thấy phương diện trời, Tôi ôm ngực thử tra cứu xem biên giới Của sầu tủi. Cơ mà hỡi tình nhân hỡi!

Nó mênh mông, vô ảnh, bủa vây tôi; yên ổn ổn đi, vướng mắc đến đây rồi, mong ước tới, mà chán ngán cũng lại. Và mơn trớn cả một kho ân ái, Tôi 1 mình đối diện với tình không Để lắng tai tiếng khóc mất trong lòng.

1935

Thơ Xuân Diệu về tình cảm luôn được rất nhiều thế hệ tra cứu kiếm trong suốt trong gần một thập kỷ qua. Sức tác động của số đông câu thơ tình đã đi vào đến đời sống của khá nhiều thế hệ. Có những câu thơ của ông vẫn trở nên phổ cập và ngẫu nhiên ai đi qua cảm xúc yêu cũng ngân nga vài câu.

Hy vọng, với những bài bác thơ sống trên thì chúng ta đã kiếm được đâu đó cảm xúc của mình tất cả ở trong đó. Và nếu như bạn thấy nội dung gồm giúp ích cho bạn, đừng quên comment cảm xúc & nhấn like & tóm tắt giúp chúng tôi cố gắng hơn thế nữa !