"Chị đang ở đ&#x

Bạn đang xem: Thư ký và sếp tổng

E2;u vậy, sao giờ n&#x
E0;y c&#x
F2;n chưa về?" Nhan B&#x
E1;ch Nh&#x
E2;n gần như h&#x
E9;t v&#x
E0;o điện thoại. Chị cậu c&#x
F3; bao giờ về nh&#x
E0; trễ như thế!

Nhan Tư Duệ đem điện thoại k&#x
E9;o ra thật xa, đến khi kh&#x
F4;ng c&#x
F2;n nghe tiếng g&#x
E0;o của em trai mới tiếp tục &#x
E1;p điện thoại v&#x
E0;o tai, vừa kh&#x
F3;a cửa nh&#x
E0; sếp vừa n&#x
F3;i.

"Chị đang ở nh&#x
E0; sếp, anh ấy uống hơi nhiều, chị phải đưa anh ấy về nh&#x
E0;. B&#x
E2;y giờ về đ&#x
E2;y."


"Chị ở y&#x
EA;n đấy, gửi địa chỉ mang lại em, em tới đ&#x
F3;n chị."

"Chị tự về được rồi."

"Kh&#x
F4;ng n&#x
F3;i nhiều, mau gửi địa chỉ mang đến em."

"Ờ."

Như vậy, Nhan Tư Duệ đ&#x
E0;nh phải mở cửa bước v&#x
E0;o trong.

Cho đến khi về tới nh&#x
E0;, Nhan B&#x
E1;ch Nh&#x
E2;n vẫn cứ l&#x
E3;i nh&#x
E3;i b&#x
EA;n tai c&#x
F4;, n&#x
E0;o l&#x
E0; nhỏ g&#x
E1;i tại sao lại về khuya như vậy, chị kh&#x
F4;ng n&#x
EA;n ở một m&#x
EC;nh với một người đ&#x
E0;n &#x
F4;ng say rượu, chị kh&#x
F4;ng biết đ&#x
E0;n &#x
F4;ng say rồi c&#x
F3; thể l&#x
E0;m ra những loại chuyện g&#x
EC; đ&#x
E2;u.

"Như vậy l&#x
E0; em đ&#x
E3; từng say v&#x
E0; l&#x
E0;m ra chuyện g&#x
EC; đ&#x
E1;ng sợ hả?" Nhan Tư Duệ muốn t&#x
EC;m c&#x
E1;ch chặn c&#x
E1;i miệng đang thao thao bất tuyệt.

"Kh&#x
F4;ng phải, nhưng m&#x
E0; em hiểu đ&#x
E0;n &#x
F4;ng hơn chị. Em..."

"Được rồi." Nhan Tư Duệ xua tay. "Kh&#x
F4;ng phải chị cũng an to&#x
E0;n về tới nh&#x
E0; rồi sao, sếp chị tuy hơi kỳ lạ ch&#x
FA;t nhưng m&#x
E0; cũng kh&#x
F4;ng phải loại xấu xa. H&#x
F4;m ni anh ấy say như vậy cũng l&#x
E0; vì chưng đỡ rượu gi&#x
FA;p chị."

Nhan B&#x
E1;ch Nh&#x
E2;n nghe c&#x
F4; n&#x
F3;i vậy, theo bản năng muốn n&#x
F3;i g&#x
EC; đ&#x
F3; nhưng lại kh&#x
F4;ng biết n&#x
F3;i g&#x
EC;, chỉ m&#x
ED;m m&#x
F4;i đứng nh&#x
EC;n chị m&#x
EC;nh. Từ l&#x
FA;c nghe kể về &#x

Xem thêm: Cách Dùng Bảng Vẽ Huion H420, Hướng Dẫn Sử Dụng Driver Huion

F4;ng chủ kỳ lạ của chị g&#x
E1;i, cậu đ&#x
E3; cảm thấy người n&#x
E0;y c&#x
F3; ch&#x
FA;t nguy hiểm, l&#x
E0;m g&#x
EC; c&#x
F3; ai bắt thư k&#x
FD; trước lúc đi l&#x
E0;m sau thời điểm tan ca đều về nh&#x
E0; m&#x
EC;nh. T&#x
EA;n sếp n&#x
E0;y, h&#x
F4;m n&#x
E0;o cậu phải gặp mặt hắn một lần, nếu hắn c&#x
F3; &#x
FD; đồ với chị g&#x
E1;i, tốt nhất l&#x
E0; để hắn từ bỏ đi.

"Chị biết em lo lắng đến chị, cảm ơn em trai, chị tự c&#x
F3; chừng mực m&#x
E0;. Khuya rồi, đi ngủ đi."

"Vậy lần sau c&#x
F3; khuya như vậy, chị phải gọi em đưa về, kh&#x
F4;ng được tự đi về."

Nhan Tư Duệ mỉm cười xoa đầu em trai, trong l&#x
F2;ng ấm &#x
E1;p một trận. C&#x
F4; luân chuyển người về ph&#x
F2;ng, kh&#x
F4;ng n&#x
F3;i g&#x
EC; nữa. H&#x
F4;m nay mệt chết c&#x
F4; rồi, s&#x
E1;ng mai c&#x
F2;n phải thức sớm nấu điểm t&#x
E2;m đến sếp.

Cuộc đời, kh&#x
F3; khăn qu&#x
E1; a!!

...

Buổi s&#x
E1;ng, l&#x
FA;c Trần Lộc Qu&#x
E2;n c&#x
F2;n mơ mơ m&#x
E0;ng m&#x
E0;ng v&#x
E0;o ph&#x
F2;ng bếp t&#x
EC;m nước uống để l&#x
E0;m ướt cổ họng kh&#x
F3; chịu th&#x
EC; đ&#x
E3; nh&#x
EC;n thấy một b&#x
F3;ng d&#x
E1;ng nhỏ b&#x
E9; chạy tới chạy lui, ph&#x
F2;ng bếp nghi ng&#x
FA;t kh&#x
F3;i, căn nh&#x
E0; trước giờ lạnh lẽo bỗng chốc c&#x
F3; sinh kh&#x
ED; hơn.

Mơ m&#x
E0;ng hơn một ph&#x
FA;t, Trần Lộc Qu&#x
E2;n mới cất giọng khản đặc.

"Thư k&#x
FD; Nhan?"

"A, sếp tỉnh. Anh uống ch&#x
FA;t nước kh&#x
F4;ng ạ?"

Nhan Tư Duệ muốn bỏ đồ vào tay xuống để r&#x
F3;t cốc nước mang lại anh đ&#x
E3; bị anh xua tay chặn lại, &#x
FD; bảo anh tự l&#x
E0;m được.

"Đang l&#x
E0;m g&#x
EC; vậy?"

"&#x
C0;, em nấu ch&#x
FA;t canh giải rượu đến anh, nấu nhiều ch&#x
FA;t đề v&#x
E0;o tủ lạnh d&#x
F9;ng từ từ, hết em lại nấu tiếp. Em l&#x
E0;m điểm xong xuôi rồi, anh v&#x
E0;o chuẩn bị xong l&#x
E0; c&#x
F3; thể ăn."

*

*
Haruka 1635 Chữ
*

Trong phòng làm việc rộng mập xa hoa, một người bầy ông ung dung nhàn hạ đang ngồi phê xem xét văn kiện cả người toát ra khá thở cấm dục, ngũ quan liêu tuấn mỹ, vóc người cao ngất, vai rộng eo hẹp.“Cốc cốc” tiếng gõ cửa từ bên phía ngoài truyền tới.“Vào đi.” Người đàn ông lạnh lẽo lùng, đầu không ngẩng lên, vẻ khía cạnh cũng không đổi, liên tục nghiên cứu vớt phần công việc trong tay.Giản tè Tây bưng cafe vào phòng, dìu dịu mở lời: “Tổng giám đốc, coffe của anh.”“Ừ, để xuống đi.” bên cạnh đó không chút để ý đến người kia, anh vẫn chuyên tâm nhìn chăm bẳm vào màn hình vi tính, mọi phòng toát ra một bầu không khí lạnh lẽo.Giản tiểu Tây gồm chút lúng túng, cô cắn nhẹ môi dưới, đặt bóc tách cà phê xuống bàn. Nhân thời gian anh không chú ý, cô đưa mắt quan sát người đàn ông đối diện.Lúc này đã quá trưa, ánh khía cạnh trời xuyên thấu qua tường kính thắp sáng khắp phòng có tác dụng việc, một phần chiếu lên khuôn phương diện nghiêm nghị kia.Ngũ quan liêu vốn đã tuyệt mỹ, nay một phần thân ảnh dưới ánh phương diện trời, nửa kia ngập trong bóng buổi tối càng tự khắc họa thêm vẻ mê hoặc. Long Thần trông giống như phối phiên bản của thiên sứ và ác ma, thiện ác đan xen, tưởng bất đồng tuy vậy lại hoà thích hợp không ngờ.Chỉ có thể là nhị chữ: Đã mắt!Từ cơ hội sinh ra mang lại giờ, cô chưa từng gặp mặt người lũ ông như thế nào có hiệ tượng xuất sắc như vậy này.Chẳng qua, tín đồ phàm như cô đây chỉ có thể lén lút nhìn ngắm, đừng mơ tưởng sâu xa.Giản đái Tây lặng lẽ thở nhiều năm một hơi.Như phát giác được ánh nhìn của cô, người bầy ông tạm xong xuôi công việc, ngửng đầu quan sát lên: “Còn có câu hỏi gì sao?”“Không, ko ạ. Tôi lập tức ra bên ngoài đây!”Giản tè Tây gắn thêm bắp đáp, rồi hối hả xoay người ý muốn rời đi thiệt nhanh.Quá mức cuống cuồng, cô như nhắm mắt lao đi cần không cẩn thận vấp cần chân ghế ngay cạnh bên.Vì ao ước thân hình trông mảnh mai và bắp chuối thon thả một chút, hàng ngày Giản tiểu Tây đi làm việc đều mang giầy cao tất cả gót tương đối thanh mảnh. Do thế khi đi bộ cũng đều có mấy phần không vững, huống bỏ ra lần này cô như liều mạng để chạy trốn buộc phải thân thể không kiếm thấy điểm tựa, vấp ngã nhào về phía trước, tay chân cào loạn trên không.Trong láo lếu loạn, sự vắt đã phạt sinh.Ngay thời điểm Giản đái Tây chật vật phụ thuộc vào thành ghế để đứng vững, chỉ kịp nghe giờ “loảng xoảng”, bây giờ toàn bộ cà phê đổ tràn xung quanh bàn, người bên cơ mép bàn cũng ko tránh khỏi vết coffe văng lên áo sơ mày trắng. Phần vải trước lồng ngực bị làm ướt một mảng lớn, liếc qua hết sức chói mắt.Giản tiểu Tây khiếp hãi kêu lên một tiếng, nhìn vụ việc trước mắt, cô không tránh khỏi lo lắng run người.Xong rồi, cô chết dĩ nhiên rồi!Văn khiếu nại này cố định rất quan trọng, chiếc bàn phím cơ hẳn cũng không rẻ. Nhưng mà, điều khiến cho cô khiếp sợ chính là: Áo sơ mày của tổng giám đốc, cục bộ đều hàng đặt may cao cấp!Vậy... Vậy... Vậy…Thân phận trợ lý nhỏ tuổi bé như cô, lấy cái gì để thường đây!Không kịp nghĩ ngợi, Giản tiểu Tây lập tức rút khăn ra sức lau, miệng không xong xuôi cầu khẩn: “Tổng giám đốc, xin lỗi, vô cùng xin lỗi ngài…”Cô tiếp tục thấm giấy lau, trước tiên là văn kiện rồi cho bàn phím, sau đó là…Giản tiểu Tây bao gồm chút sững sờ, góc nhìn dừng tại vết ố trước lồng ngực của sếp lớn.Đang là ngày hè nóng bức, lúc này Long Thần chọn cái áo sơ mi chất vải vô cùng mỏng, tiếng phút này bị coffe vấy bẩn, cơ thể bị vải vóc ướt dán chặt, có tác dụng mảng da thịt phía bên trong nổi nhảy lên.Xương quai xanh sâu hút, đường cong bắp thịt vị trí ngực căng đầy, tốt thoáng nhì điểm nhỏ ửng hồng.Giản tiểu Tây chú ý một chút, cô không kiềm được, nuốt nước bong bóng 'ực' một cái.Còn sẽ ngẩn người, mặt tai cô ngay tắp lự vang lên chuỗi âm thanh lạnh giá kèm theo vài phần mất kiên nhẫn: “Còn đứng ngớ ra đấy làm gì, không mau lau chùi và vệ sinh sạch sẽ đi!”Giản tiểu Tây lag thót, lập tức khôi phục sự tỉnh giấc táo.“Vâng, tổng giám đốc.”Nói dứt cô lấy mớ giấy đã biết thành thấm ướt vứt đi, lập cập rút mấy tờ khăn sạch sẽ khác.Cánh tay vừa tiến mang đến gần, đột nhiên lại bị ngăn giữa chừng.“Tổng giám đốc, sao thế?” Giản tè Tây mở lớn mắt không thể tinh được nhìn người bọn ông anh tuấn đối diện.“Tôi tất cả nói sử dụng giấy sao? dùng miệng!”Cái gì???
Dùng mồm của cô có tác dụng sạch vị trí đó?
Giản tè Tây hoàn toàn ngây dại, toàn bộ cô cảm xúc mình sẽ nằm mơ.Nếu không thì tgđ cao cao trên thượng kia, tín đồ vốn ưa sạch sẽ, nguyên nhân lại đưa ra yêu cầu do vậy với cô chứ?“Tổng giám đốc, dòng kia… Ngài ước ao tôi dùng miệng… làm cho sạch áo sơ ngươi sao?” Giản đái Tây đột nhiên thấy bản thân thật dở hơi ngốc, sao cô lại không cẩn trọng nói ra ý nghĩ trong đầu tê cơ chứ.Long Thần mau chóng thả lỏng người, phụ thuộc lưng ghế, nhì tay khoanh sau ót, hai con mắt khép hờ, lãnh đạm lên tiếng: “Tôi không muốn tái diễn đâu.”Quả nhiên tgđ vừa hoàn thành lời, cô gái nhỏ dại không rét cơ mà run, cô khẽ rùng mình.Giản tiểu Tây âm thầm đánh bạo quyết định: Sếp đã chỉ dẫn yêu cầu, cô chỉ hoàn toàn có thể tuân thủ mệnh lệnh.Ai bảo cô là kẻ không tiền ko quyền, tiền lương cũng vì chưng sếp lớn này ban phát chứ.Trời đất bao la, ông công ty là lớn nhất!Làm công tác làm việc tư tưởng xong, cô đựng bước nhỏ tiến mang đến trước khía cạnh Long Thần. Khẽ hạ nửa thân trên, cúi đầu xuống, đưa dòng lưỡi đinh mùi hương nho nhỏ kia thanh thanh liếm phần xương quai xanh quyến rũ của đại thần.Thời tiết mùa hè, trong phòng thao tác làm việc lúc nào thì cũng mở máy điều hòa, sếp mập lại là kiểu bạn thích sạch sẽ, giờ phút này trên tín đồ anh một giọt mồ hôi cũng không có, lại phảng phất mùi nước hoa phái mạnh tính, thiệt là dễ ngửi.Xương quai xanh của anh rất trắng, rất… dùng từ gì để hình dung nhỉ, ừm… Hẳn là khôn xiết đẹp đi.Tất cả đa số vô cùng hoàn mỹ. Đích thực là hay tác của thượng đế!Giản tè Tây khẽ liếm dịu một cái, rồi lại thêm 1 cái, vùng miệng lập tức tràn trề vị đắng của cà phê, ngược lại trong tâm dâng một cỗ ngọt ngào.Cô gái bé dại nghịch ngợm, lặng lẽ tính toán mút phần da thịt kia một chút.Long Thần ngạc nhiên một phen, hầu kết khẽ động, phần xương ngay này cũng khẽ rụt lại.Như không thỏa mãn, Giản tiểu Tây lại táo tợn mút thêm vài cái, cô vừa nhướng mi quan sát lên, không khỏi đơ mình.Này này này…Vết đỏ thong thả nhạt này, không lẽ chính là “dâu tây” vào truyền thuyết?
Nợ cũ không tính xong, sao cô lại táo tợn trồng “dâu tây” trên người tổng giám đốc? Thôi hoàn thành đời!Giản đái Tây lặng lẽ âm thầm ngẩng đầu lên, chỉ thấy Long Thần vẫn nhắm mắt, băn khoăn đã ngủ tốt chưa.Cô mang kệ, trước hết cứ chấm dứt mệnh lệnh của tổng giám đốc đã.Quay lại quá trình dở dang, Giản tè Tây liếm thẳng đường từ xương quai xanh cho lồng ngực.Nơi này coi ra càng khó vệ sinh sạch sẽ.Giản tiểu Tây men theo nửa ngực phải, khẽ lướt nhẹ đầu lưỡi liếm láp phần không khô thoáng kia.Từng chút, từng chút, lại liếm bắt buộc “hạt đậu nhỏ”.Chẳng biết bao gồm phải vì chưng máy cân bằng để sức nóng độ rất thấp hay không, mà bây giờ cái ráng hồng bé dại kia lại dựng trực tiếp tắp, hình như thoát khỏi sự đậy chắn của vải vóc, hiển thị dưới lớp áo ướt đẫm vào suốt, hết sức rõ ràng.(Q_Q)….Aaa, vị trí đỉnh hồng cũng trở nên cà phê vấy bẩn, còn vương lại vài giọt kìa.Hẳn cũng phải khiến cho sạch nha.Không chần chừ, cô liên tiếp vùi đầu, ngậm “hạt đậu nhỏ” vào miệng, dìu dịu liếm láp, mút sạch…Thật cứng ~Đây là nhũ hoa của tổng giám đốc đấy ~Tưởng tượng một chút, cô cảm thấy vô cùng vi diệu, nội vai trung phong bất giác lên cao mãnh liệt.Làm cụ nào đây? Giản đái Tây đùng một cái cảm thấy hoa huyệt có chút ngứa ngáy khó chịu ngáy, mong mỏi có ai kia sờ sờ…