Anh từng là giấc mộng tỏa nắng rực rỡ nhất trong cả cả thời tx thanh xuân của chị. Chị bởi vì yêu anh nhưng mà bất chấp. Chị làm toàn bộ chỉ để đụng được đến trái tim anh. Cho tới ngày anh ngỏ lời, còn chị thì khóc bởi vì hạnh phúc. Ngỡ đã nắm giữ được anh xuyên suốt đời. Mà không ngờ rằng trái tim đàn ông nằm bên dưới đũng quần, tháo ra là bay đi mãi, và chị không thể đủ bao dung mà lại thứ tha.


*

Ngày chị đem con về ngoại, bà bầu ôm chị cơ mà khóc: “Con à, sao lại khổ nỗ lực này bé ơi”. Chị ko khóc, chị đã nhẫn trung tâm mà buông tay khỏi vật dụng được chị gọi là niềm hạnh phúc của đời mình. Thì đâu còn đau để nhưng rơi nước đôi mắt được nữa. Chị chậm trễ kể mang lại em nghe về cuộc tình đầy đớn nhức day dứt của mình.

Bạn đang xem: Đàn ông sao hỏa

Anh từng là giấc mộng bùng cháy rực rỡ nhất suốt cả thời thanh xuân của chị. Chị vì chưng yêu anh mà lại bất chấp. Chị làm tất cả chỉ để va được mang đến trái tim anh. Cho tới ngày anh ngỏ lời, còn chị thì khóc bởi hạnh phúc. Tưởng đã sở hữu được anh suốt đời. Mà ngạc nhiên rằng trái tim bầy ông nằm dưới đũng quần, dỡ ra là bay đi mãi, và chị không còn đủ bao dung mà thứ tha.

Ngày chị ra khỏi tòa nhà đó, chỉ mang trong mình 1 va ly áo xống và bồng đứa con nhỏ, người nào cũng nói chị nhẫn tâm, sao không rộng lòng tha thứ, bọn ông mà, tất cả ngoại tình cũng đâu ai bỏ vk bỏ con. Đàn bà ko bao dung thì bọn ông mãi mãi lầm mặt đường lạc lối. Chị mỉm cười nhạt, hóa ra đàn ông nước ngoài tình là vì lỗi của lũ bà ư?

*

Chị ngỡ tờ giấy đăng ký kết hôn, đám cưới đẹp như mơ và người con xinh yêu ngoan ngoãn sẽ là tranh bị để cố định được anh, vậy mà lại không giữ nổi. Rốt cuộc, trái tim bọn ông là thứ cực nhọc giữ nhất trên đời, mặc dù rằng chị bao gồm đánh đổi cả tuổi xuân, có cúc cung tận tụy, một đời hy sinh, yêu thương đến hết sạch từng giọt sinh lực của mình, thì cũng không bởi một phút dục vọng lên ngôi.

Chị ban đầu ghen tuông khi anh thoát khỏi nhà các hơn. Phần lớn ngày cuối tuần vốn là giành cho chị và nhỏ cũng không còn nữa. Anh sẽ thôi đặm đà với phần đa bữa cơm gia đình đầy ắp giờ cười, ko mặn mà với đều cuộc đi chơi, gặp gỡ gỡ đồng đội như thuở còn hạnh phúc. Những lần chị call cho anh, anh đều gắt gỏng, rằng “anh bận lắm, về đơn vị nói chuyện”. Nhưng chị nào mở lời được cùng với anh, rằng “Em cô đơn lắm” lúc anh về đến nhà là đóng góp chặt cửa trong phòng.

Xem thêm: Cách Dùng Pin Macbook Đúng Cách, Sạc Pin Macbook Đúng Cách

Trước phía trên anh luôn êm ả xoa dịu những cơn tị tuông của chị. Chị biết trong trái tim anh còn tồn tại chị. Điều đó làm chị nắm mà trống mái giữ anh bên mình. Còn bây giờ, mặc cho chị ghen mang đến kiệt sức, thì anh chẳng mảy may bận lòng. Ngoài những lời phàn nàn, anh không một lần nhìn thấy những hy sinh và đau khổ của chị. Anh hứa hẹn sẽ trở lại bên chị, mặt con, bù đắp mang lại chị. Chị mong hoài mong mỏi mãi, cho tới ngày chị vô tình đụng vào nhân loại riêng của anh.

Hôm chính là kỷ niệm 3 năm ngày cưới, cùng kỷ niệm 7 năm bên nhau. Thời điểm mang xống áo anh đi giặt, chị phát hiện anh nhằm quên ví. Chị lấy ví anh đi cất, chẳng may có tác dụng rơi. Lúc khom xuống nhặt số đông đồ trong ví rơi ra, chị nghe tim mình nhói lên đau đớn. Ngày xưa, trong ví anh là bức hình của chị, cùng với sách vở – chính là anh cho chị xem, chứ chị chưa từng tự mở ra. Nay, album của chị đang thay bởi bức hình ảnh của một người lũ bà khác. Dịp đó chị gọi ra, chưa phải là nhoáng chốc lầm con đường lạc lối, cơ mà là yêu đương mặn mòi. Chị đã nghĩ đến anh một cơ hội quay về, là chị còn thương, chị yêu cầu tự bản thân chôn chặt nỗi đau lúc nào thì cũng định trào ra chỗ khóe mắt, vậy mà…

Trái tim lũ ông nằm ở đũng quần, chị chua chát đắng cay suy nghĩ thầm. đông đảo gì chị thương cảm gìn giữ, đột nhiên chốc sờ tay vào nhưng vỡ tung tành. Thủy chung vợ chồng cứ nghĩ rằng sâu đậm, mà ước ao manh mang đến không ngờ. Chị đã không còn giữ được trái tim anh.

Chị từng sợ gian khổ mà trang bị tha, cho đến tận ánh mắt thấy anh nâng niu gìn giữ bức hình ảnh của tín đồ ấy như báu vật. Chị có những lúc tự huyễn hoặc mình, rằng bọn ông, đi đâu rồi cũng tảo về, chỉ cần bọn bà bao dong chừa lối mang lại chồng. Cơ mà không, chị đang trở thành kẻ ngoại trừ cuộc với hạnh phúc của anh và chị em con người bọn bà ấy. Mẹ con họ đề xuất anh. Còn chị em con chị, lẽ như thế nào không yêu cầu anh?

Hình ảnh anh dang tay ôm người mẹ con cô ta vào lòng, nước mắt đựng chan, luôn luôn miệng bảo rằng “Anh xin lỗi” là nhát dao trí mạng, đã làm cho chị nhức đến không còn khóc được nữa. Có cần không một lời xin lỗi lúc trái tim anh đã giành cho người đàn bà khác. Chị sợ hãi đau, đến không đủ can đảm chạm vào nỗi nhức của mình. Thôi thì, chị sẽ không còn cố duy trì anh làm gì nữa, không cứu vãn vãn làm những gì nữa. Mặc dù ai nói chị nhẫn tâm, ra đi mà lại không một giải thuật thích, chỉ riêng mình chị biết, phần lớn lời phân tích và lý giải hờn ghen từ bây giờ còn có ý nghĩa sâu sắc gì. Chị đồng ý buông tay, là đưa ra quyết định nhẫn tâm, không hẳn với anh, nhưng mà là nhẫn tâm với chính mình.

Đàn bà ơi, đừng thay níu giữ trái tim lũ ông có tác dụng gì. Trường hợp tình yêu rất có thể giữ chặt được đàn ông, thì đã chẳng có ai nước ngoài tình. Nếu không thể đủ sức thì nên buông tay nhưng giữ đem lòng mình